MỘT BÀI VIẾT CỦA NGUYỄN TRỌNG TẠO KÉM VỀ NHẬN THỨC


NGHĨ VỀ 2 TIN NÓNG TRONG NGÀY: CHỦ TỊCH TRÀ VINH XIN NGHỈ HƯU, CHỦ TỊCH CẦN THƠ ĐỘT QUỊ


NGUYỄN TRỌNG TẠO
Nguyễn Thanh Sơn (trái), Trần Khiêu
Nguyễn Thanh Sơn (trái), Trần Khiêu
Chỉ trong một ngày (14.4.2013) báo chí liên tiếp đưa 2 tin nóng về hai chủ tịch tỉnh thuộc Đồng Bằng sông Cửu Long, đó là Chủ tịch tỉnh Trà Vinh Trần Khiêu xin nghỉ hưu trước tuổi và Chủ tịch TP Cần Thơ Nguyễn Thanh Sơn đột quị. Tin này khiến tôi thấy lo cho nhiều quan chức khác có nguy cơ tiếp biến dây chuyền trong xã hội đang suy thoái về kinh tế và sa đọa về đạo đức mà TBT Nguyễn Phú Trọng đã cảnh báo; và lo không kịp đào tạo nguồn lực cán bộ để thay thế như CTQH Nguyễn Sinh Hùng từng lo lắng “lấy ai mà thay kịp”. 

Theo báo chí thì ông Trần Khiêu có “gái bia ôm nội bộ”, còn ông Nguyễn Thanh Sơn thì bị đột quị trong khi đi xe đạp thể dục buổi sáng.
Chuyện cao huyết áp bị đột quị là thường, nhưng cán bộ ta bây giờ tiệc tùng sơn hào hải vị quá nhiều mới dễ sinh cái bệnh đại nguy như thế. Vậy các quan nên ăn rau ăn cỏ vừa giữ được huyết áp bình thường lại vừa tiết kiệm cho dân. Điều đó có lợi cho cả bản thân và có lợi chung cho xã hội đang thời khốn khó. Còn chuyện quan chức dùng “gái bia ôm nội bộ” thì không nên, vì ai cũng cho đó là ngu, là vô đạo đức. Đã làm quan thì phải biết giữ gìn thể diện liêm sỉ và ngọc thể. Ông Trần Khiêu dở hơi khi phạm vào những mối quan hệ xấu mà người đời đã cảnh báo “con thầy, vợ bạn, gái cơ quan”. Nói chung ở đây, chuyện “gái cơ quan” là rất phức tạp. Khi đã làm đến chức Chủ tịch tỉnh mà vẫn dây vào “gái cơ quan” quả là ngu.
Chuyện vỡ lở như thế, bị gái cơ quan quậy phá đập vỡ cả xe giữa công đường nhưng ông Chủ tịch vẫn viết đơn xin từ chức với lý do “sức khỏe” và ”tạo điều kiện cho thế hệ trẻ lên thay”. Thật là trơ trẽn.
Qua 2 sự kiện này, mong sao có thêm bài học cho những vị quan chức khác, làm sao để được dân mến, dân tin như những ngày chiến tranh gian khổ trước đây.
Mong lắm thay.

Nguồn Nguyễn Trọng Tạo
_____________________________
Tao là Tạo
Đọc những suy nghĩ được public của ông nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo về việc đột quỵ của ông chủ tịch TP Cần Thơ, ông Nguyễn Thanh Sơn, mình cứ thấy gờn gợn.






Ông Tạo viết thế này trên blog “Chuyện cao huyết áp bị đột quị là thường, nhưng cán bộ ta bây giờ tiệc tùng sơn hào hải vị quá nhiều mới dễ sinh cái bệnh đại nguy như thế. Vậy các quan nên ăn rau ăn cỏ vừa giữ được huyết áp bình thường lại vừa tiết kiệm cho dân. Điều đó có lợi cho cả bản thân và có lợi chung cho xã hội đang thời khốn khó.”

Rồi ông kết luận thế này mong sao có thêm bài học cho những vị quan chức khác, làm sao để được dân mến, dân tin như những ngày chiến tranh gian khổ trước đây”.

Gờn gợn, bởi vì vừa đọc thoáng qua, mình liên tưởng đến tay “nhà văn” Phạm Viết Đào, kẻ mà mình đã comment thẳng vào blog của lão rằng, ông là thằng khốn nạn, khi lão hả hê cho rằng việc bố đẻ của tử tù Nguyễn Đức Nghĩa bị tai nạn chết tại Hải Phòng, là “xác đáng” là “nhân nào quả nấy” .

Sau comment đó, Đào xóa bài viết, và cũng sau comment đó, mình coi Đào là một thứ cỏ rác không hơn không kém, chưa kể những trò nhố nhăng mang mác dân chủ cuội của lão.

Quay lại phát biểu của ông Tạo, thật trùng hợp làm sao khi ông Đào là một trong những người hăng hái “bê” về đầu tiên, đăng chình ình trên blog, hả hê bỡn cợt khi người ta đang trong trạng thái thập tử nhất sinh vì đột quỵ!

Mình không nghĩ, sự bất mãn chế độ, “ghen quan ghét chức” của ông Tạo lại có thể biến tướng một cách kinh dị, nhập nhằng như thế. Nói thật, mình thầm cầu mong cho phần đời còn lại của ông Tạo (ông sinh năm 1947?) sẽ không gặp phải những ca tai biến, đột quỵ chí mạng như thế, sau những chầu nhậu tới bến với đám bạn “lều văn, chòi thơ” của ông, thậm chí sau cả một sáng mai thức dậy thanh bình thơ phú. Để người đời khỏi phải mất công lọ mọ gõ mạng giả lại ông những dòng khuyên răn “nên ăn rau ăn cỏ vừa giữ được huyết áp bình thường lại vừa tiết kiệm cho dân. Điều đó có lợi cho cả bản thân và có lợi chung cho xã hội đang thời khốn khó.”

Ông Tạo nhỉ?

Và mình muốn chửi một ông bạn mình, đã khề khà tuyên ngôn một chân lý, rằng những thằng nào đã viết được một bài thơ hay, xúc cảm, đã họa được một bức tranh đẹp, có hồn, ắt tâm địa thằng đó không xấu, chắc chắn!

Nguồn DG

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More