NÀY CHÊNH,ANH BIỂU !

img_2786


Anh đọc bài viết của chú mày về cái vụ không được đi Mỹ rồi.
Trước tiên, anh cảm thông cho thất thoát tài chính của mày. Nhưng anh cũng có lời khen là mày có đứa con gái trắng trẻo ra phết, cũng tươi gái ra phết… đó là anh khen thật lòng đấy, đừng nghĩ xiên xẹo theo thói quen gần đây của mày mà tội nghiệp đứa bé.
Còn những chuyện khác thì anh không đồng tình cho lắm.

Trước hết, mày có đứa con gái đáng yêu như thế thì lý ra mày phải bảo vệ nó, nâng niu nó. Ông bà đã dạy: “con cái là tài sản quý giá nhất của cha mẹ”. Mày là nhà báo, từng là giáo viên nữa nên chắc biết điều này. Mày có đứa con gái quý như thế, tươi như thế mà không bảo vệ nó, lại còn đưa nó ra làm bình phong, đỡ đạn, bảo vệ cho mày thì anh thấy mày cần xem lại tư cách làm cha xem có xứng đáng không?
Có thể khi nghe anh nói thế này, thì mày giãy nảy lên mà cãi anh là mày không có làm như thế. Nếu mày giãy thì anh giải thích cho nghe.
Cái chuyện của mày, chỉ đơn giản là mày làm điều càn quấy, có hại cho chính quyền thì chính quyền họ phải xử lý mày. Cũng giống như bọn trộm cướp, nếu sống lương thiện bằng chính sức lao động của mình, thì ai hơi đâu mà bắt bỏ tù chúng nó, nuôi tốn cơm. Mày lại cãi anh là sao anh lại so sánh mày với phường trộm cướp chứ gì? So sánh như thế là để mày dễ hiểu, khỏi phải vắt óc, bóp trán làm gì… với lại, xét cho cùng thì cũng là tôi phạm cả đấy thôi, có vi phạm pháp luật (hay còn gọi là phạm tội) thì ắt là tội phạm. Mà đã là tội phạm là nguy hiểm cho xã hội rồi, thì cần phải có biện pháp ngăn chặn, không để chúng có điều kiện tiếp tục phạm tội … chính quyền ngăn không cho mày đi chắc cũng vì muốn tốt cho gia đình mày thôi, chứ mày sang bên đó, bị đám vịt kiều xấu bụng xúi đểu, mày lại làm thêm điều gì càn quấy nữa thì đố có cãi được. Lúc đó không cho mày về thì tội cho mày, tội cho con gái mày và cả gia đình mày… nhưng cho mày về mà không bỏ tù mày, không xử lý mày thì sao làm gương cho kẻ khác được. Nước có quốc pháp, gia có gia phong. Đường đường mày cũng là một công chức rồi mới nghỉ hưu, thì phải hiểu pháp luật, hiểu biết về xã hội rồi, vậy mà còn vi phạm pháp luật thì bảo sao được người khác.
Đó, việc của mày thì tự mày chịu thôi, chứ mày kéo con bé nhà mày vào chi tội nghiệp, mày kể khổ thay nó chi cho nó suy nghĩ lệch lạc, làm cho tuổi thơ của nó xáo trộn bởi chính mày tiêm nhiễm cái tư duy nhiễm bẩn. Rồi đây, liệu với sự bơm thổi, đơm đặt, thêu dệt của mày, với tư tưởng ác cảm của mày… thì con bé sống bên cạnh mày hằng ngày, liệu có phát triển tư duy tự nhiên như những đứa trẻ khác? Mày không kéo nó vào thì sự việc của mày cũng chỉ có bấy nhiêu thôi. Hay mày muốn dùng hình ảnh nó để làm mủi lòng người đọc, để đánh bóng cho mày để kiếm chút danh tiếng?... Làm chi điều thất đức vậy Chênh?
Mày thắc mắc với anh là mày không làm chi nên tội à? Mày bằng nấy tuổi đầu rồi lẽ nào mày không hiểu, hay mày cố tình không hiểu? Anh thì anh chỉ đơn giản đánh giá theo góc độ một công dân thôi, thì anh thấy mày có thể được mời vào tù rồi, huống chi là những người thực thi pháp luật, những người có hiểu biết về pháp luật.
Đọc bài mày viết, anh cảm thông cho tâm trạng của mày lúc ngồi gõ bàn phím, nhưng anh tin chắc, với một con người có gốc gách, có truyền thống gia đình như mày thì sau cú click chuột để đăng bài và gửi đi,  mày sẽ phải đấu tranh tư tưởng dữ lắm. Bởi toàn bộ bài viết của mày nhằm chủ đích than phiền hoàn cảnh của mày, tiếc tiền, tiếc chuyến đi du ngoạn trời Tây với đứa con gái cưng; muốn có nhiều người vào an ủi động viên cho nhẹ bớt. Ấm ức quá thì mày cũng chửi xéo, chửi xiên để giảm stress… nhưng hơn ai hết, mày hiểu rằng những thắc mắc mày nêu cũng chẳng đi đến đâu.
Không đi đến đâu là cái chắc rồi. Mày thấy đó, mấy cái gương như lão Hà Sỹ Phu (bạn anh), hay cái lão Mai Thái Lĩnh cũng thế… mon men đến sân bay rồi về. Mà lão Lĩnh còn cay hơn mày vì hắn có công với xã hội hơn mày, hắn viết bài cũng kín kẽ chứ không hồ đồ, bông xung theo cái kiểu mày -tao-chi-tớ như mày. Ấy vậy mà không được đi phải trở về Đà Lạt cách gần 300 cây số. Người ta không than thì thôi, mày thì than cái nỗi gì? Hay mày lỡ khoác lác với đám bên kia là lần này mày chắc chắn cũng trót lọt như lần trước? nên khi không đi được trì quê độ, xấu hổ, nên đá “quả bóng lý do” đó cho người khác cho bớt ngượng?
Anh không biết lúc người ta lập biên bản không cho mày xuất cảnh thì người ta ghi thế nào, mày có đọc kỹ không, chứ chắc chắn là phải có căn cứ vào Nghị định nào đó, rồi tiếp đến là thông báo và đề nghị của Cục bảo vệ chính trị VI gì gì đó (theo kinh nghiệm va chạm với chính quyền của anh), chứ không thể khơi khơi như mày nói đâu, mày từng là phóng viên mày phải biết trách nhiệm cá nhân khi đưa tin chứ? Mày lu loa sai là sau này cái mồm làm hại cái thân chứ chẳng chơi.
Còn theo nhận định của anh, anh cứ ví thế này cho nó gọn: Trong một gia đình, không muốn cho đưa con ngỗ ngược ra ngoài quậy phá thì bố nó cứ khóa cửa, nhốt nó trong nhà, khi nào ngoan mới cho ra. Thằng nào bố láo, bố xiên, muốn vào nhà nhưng ông bố không muốn nó vào làm ảnh hưởng đến gia đình, thì bố nó cấm cửa, không hoan nghênh. Nhà bố, bố cho ai vào là quyền của bố. Còn thằng con nào được ra thì bố liệu liệu xem nó có ngoan không đã… Vậy đó, mày là công dân VN, cũng như một đứa con trong gia đình, nếu mày ra ngoài mà chính quyền có căn cứ để nhận định mày sẽ quậy phá thì bố mày (í quyên, chính quyền) không cho mày đi. Thế ! thế!
Mày lại thắc mắc mấy cái vụ nhơn quyền à? Mày lại viện dẫn điều ước quốc tế về nhơn quyền mà nhà nước VN đã tham gia ký à?... Đầu mày có óc mà sao mày không chịu suy nghĩ nhỉ, hay lại đem nhúng lẩu Dê rồi?... Thế mày không hiểu cái Tuyên ngôn quốc tế về nhân quyền là một cái khung mẫu mà các nước xây dựng để hướng tới à. Cái đó đâu có phải là luật chi, vì nó đâu có chế tài bắt những nước chưa tuân thủ phải thế này hay thế khác? Mỗi quốc gia đều có đặc thù riêng, có phong tục, tập quán, tín ngưỡng tôn giáo riêng… nên tham gia vào Tuyên bố chung về Nhân quyền là cách mà người ta hướng đến một thế giới chung, có sự hòa hợp giữa các sắc tộc, tôn giáo… nhưng thực tế để làm được điều đó thì người ta thừa hiểu và phải chấp nhận còn có sự khác biệt, là phải có thời gian, phải có lộ trình… và không phải nước nào khi tham gia ký là cũng phải đáp ứng chuẩn mực ngay đâu. Mày thấy đó, thằng Mỹ, thằng Pháp, hay thằng Anh thì nó cũng vi phạm nhân quyền đầy ra đấy. Ngay thằng Mỹ tự cho mình cái quyền đi “giám sát nhân quyền” nhưng nó vi phạm nhân quyền còn dã man hơn nước Việt mình ấy chứ?
Còn cái chuyện khiếu nại hay tố cáo gì đó, anh khuyên mày chuẩn bị tinh thần đi là vừa và mày chẳng cần phải đi đâu, chẳng bao lâu nữa họ cũng tìm đến mày thôi à. Anh chỉ sợ lúc đó mày lại chả nói được như mày nói trên bờ-lốc đâu. Vì nói trên bờ -lốc mày có thể nói vô tội vạ vì cho là không phải chịu trách nhiệm với những gì mày nói ra. Nhưng khi làm việc với chính quyền thì chắc chắn phải “nói có sách, mách có chứng”, hãy chuẩn bị lý lẽ mà tranh luận với họ nhé!
Mấy lời anh tâm sự bỗ bã, mộc mạc với mày như vậy, nghe nghiền ngẫm, đừng thù anh. Anh cũng chỉ là một công dân, thấy mày có cái đồng cảnh với anh thì anh thương. Anh nói đấy rồi thôi, chẳng để bụng làm gì… sống ở trên đời cần có một tấm lòng mà, anh thường mày thì nói cho mày hiểu… rồi cũng để cho gió nó cuốn trôi thôi chú em à…
Lang-Bian

Nguồn Bần cố nông

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More